chiều cuối năm, cô Thảo gửi cho tôi một đường link của Le Cinéma Club. như mọi khi, tôi bấm vào xem luôn: bộ phim đang được chiếu là Le Bonheur, đạo diễn là Agnès Varda. tôi nhớ mang máng tên bà từ Cléo de 5 à 7. mở đầu phim được năm phút, bày ra trước mắt tôi là một khung cảnh rực rỡ xinh đẹp của đồng quê nước Pháp. tiến gần đến chính giữa khung hình là một gia đình vô cùng hạnh phúc với bố mẹ và hai đứa con. và dù người chồng không khá giả gì (họ sống trong căn nhà chật chội, ngủ trên một chiếc giường chật chội và phải mượn ô tô để đi dã ngoại cùng nhau), họ tận hưởng niềm vui khi sống cạnh nhau. nhìn hai vợ chồng thực sự hạnh phúc. tôi rất sợ những phim mở đầu bằng một gia đình hạnh phúc, vì y như rằng sẽ có sóng gió ập tới ở những phút tiết theo và xé toạc gia đình đó ra. tôi không kìm được mà nhắn luôn cho cô, bảo là cô ơi xem mấy phút đầu bất an quá.
rồi François phải lòng Émilie, một phụ nữ tóc vàng (giống vợ mình) làm việc ở bưu điện và họ cứ thế quấn lấy nhau. rồi một ngày, khi đi dã ngoại trong rừng như mọi khi, Thérèse hỏi François tại sao gần đây anh vui vẻ hơn bình thường như vậy. và anh ta kể cho vợ mình về nhân tình, dùng một phép ẩn dụ đầy hoa mỹ. ban đầu cô có vẻ suy sụp, nhưng sau đó lại nói rằng hạnh phúc của cô là hạnh phúc của anh, và cô đang hạnh phúc hơn bao giờ hết. tỉnh dậy sau cuộc truy hoan, chàng tuyệt vọng tìm kiếm vợ mình, chỉ để thầy thi thể lạnh ngắt của nàng được vớt lên từ dưới hồ. đây mới giống cái tát nàng dành cho chồng.
tên phim là le bonheur (niềm hạnh phúc) mà tôi chẳng thấy hạnh phúc ở đâu cả. bộ phim này ám ảnh tôi, theo một khía cạnh nào đó. tôi nghĩ đầu tiên là vì mình lớn lên trong gia đình với cái vỏ hoàn hảo y như vậy với người ngoài. giống như một quả táo ngon lành, nhưng khi cắn ra thì đầy sâu mọt ở trong. bố mẹ tôi và ba chị em là hình mẫu mà mọi người luôn ngưỡng mộ, đâu biết có đủ thứ diễn ra dưới mái nhà ấy. tôi sợ điều tương tự sẽ xảy ra với mình, khi tôi tự thấy mình cũng có một gia đình nhỏ xinh xinh, nhưng ai biết tương lai sẽ thế nào.
điều làm tôi điên tiết là cách mà chàng ta nói với vợ và nhân tình. hai bài diễn văn mùi mẫn. với nàng nhân tình, chàng khẳng định nàng khác hẳn người vợ: chăn gối giỏi hơn, vui hơn, đầy bất ngờ và như thứ rượu vang lạ (làm chàng choáng váng). nàng giống chàng hơn, nàng như con thú trong vòng tay của Mẹ thiên nhiên. Et moi j’aime la nature. Ôi một câu punchline chốt hạ trái tim của Emilie. còn với nàng Thérèse, chàng ta muốn nàng hạnh phúc, nàng luôn là ưu tiên, nhưng chàng so sánh tình nàng như cây táo đầy hoa để rồi cho rằng cây táo này không nhiều hoa, không sai quả bằng cây táo Emilie. cứ như chàng có mười cánh tay, nàng có mười cánh tay và họ ôm chặt lấy nhau bằng tất cả chúng. nhưng bỗng chàng mọc thêm tay. chàng hỏi vợ rằng anh có đối xử với em khác đi không, có yêu em ít hơn không? tôi nghĩ đây mới là sự ác độc, còn hơn cả bản thân việc ngoại tình: chàng ta muốn chính vợ thừa nhận rằng chàng ta có quyền ngoại tình chỉ vì tình chàng không thay đổi với nàng, muốn vợ mình chấp nhận tình yêu của chàng với Emilie. hai bài diễn văn cho hai người phụ nữ từ một gã đàn ông ái kỷ. đến khúc này, tôi chỉ muốn đấm vào mặt chàng.
thỉnh thoảng chồng trêu tôi rằng đàn ông sẽ gặp cám dỗ, nhưng em yên tâm vì đàn ông dù có bồ thì kiểu gì sau cũng sẽ về với vợ con. anh nói đàn ông mà có bồ thì còn phải chiều vợ hơn ngày trước. từng câu từng chữ François nói như được chồng tôi thở ra vậy, làm mồ hôi lạnh của tôi chảy ra khắp người. trong chốc lát, tôi giận chồng mình vô cùng. cứ như thể anh cho rằng điều ấy là bình thường, là có thể chấp nhận được. tôi quen biết chồng mình đủ lâu để biết rằng anh không có ý như vậy. nhưng là lúc này thôi, ai mà biết được =))))
cái ý tưởng rằng nàng Thérèse (người vợ) có thể bị thay thế một cách dễ dàng cũng thật kinh khủng. cứ như rằng nàng chưa từng tồn tại. sau cái chết của nàng, tôi đã mong đợi sự vật vã và hối hận của người chồng, sự dằn vặt của nàng nhân tình cũng như những đứa trẻ nheo nhóc đòi mẹ. nhưng không. chẳng có gì cả. anh chàng và cô nàng cưới nhau, hai đứa trẻ chấp nhận người mẹ mới một cách quá dễ dàng, nàng Thérèse chìm vào quên lãng như cách nàng chìm xuống nước. đến cuối, con thú hoang trong vòng tay Mẹ thiên nhiên của François tự gieo mình vào mồ chôn của tình yêu, thay thế cho cô vợ tội nghiệp. và lần đầu tiên Emilie mặc một chiếc áo đỏ, màu mà Thérèse thường mặc, ám chỉ nàng không còn tự do, hoang dại hay bí ẩn nữa. họ vẫn sống trong căn nhà chật hẹp, làm tình trên chiếc giường chật hẹp, cuộc sống của François về quỹ đạo như trước. tôi tự hỏi mất bao lâu để anh ta điên tình vì một cây táo khác nhiều hoa, sai quả hơn.
mà thật ra nhan đề tôi đặt cho bài viết không đúng. có hạnh phúc trong le bonheur chứ, chẳng qua nó không phải kiểu “happily ever after” mà nếp nghĩ của tôi luôn định hình sẵn. mất rất lâu tôi mới cảm nhận được, rằng niềm hạnh phúc chỉ là những khoảnh khắc đứt quãng trong đời. nghe hơi cliché, nhưng đúng là như vậy. nếu không biết đạo diễn là Agnès Varda, tôi vẫn nghĩ rằng phim này do phụ nữ đạo diễn, nhưng đó chỉ là cảm quan mơ hồ của tôi mà thôi. vậy mà nhiều người cho rằng đây là một bộ phim phản nữ quyền, nhưng tôi lại thấy không hề. làm gì có chuyện đó. nhưng ngôn từ của tôi thì vẫn bất lực vô cùng trong việc truyền tải và giải thích cho suy nghĩ của mình. tuy nhiên, cảm giác từ khi làm vợ, tôi phát triển một sự đồng cảm sâu sắc hơn với rất nhiều bà vợ trên đời, trên giấy, trong các ca khúc hay trên phim ảnh.